Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.
Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống.
Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Trượt theo hai bên má. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Sao lại xé sách hở con. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Chả biết đường nào mà lần.
Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Tôi ngồi như tượng đá.