Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Mình rất sợ phí thơ.
Không phải điệu cười chua chát. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.
Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Hoặc có nhưng không nhiều. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày.
Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Bạn có hai giọng chính.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Rồi lại êm êm lan ra. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Tôi tống vào thùng rác.
thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.