Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Tôi không đuổi nó nữa.
Đó là một niềm an ủi. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.