Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.
Đúng là thân làm tội đời! Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Mực thước và tự nhiên. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.