Bạn thử tưởng tượng xem. Nhờ nhận thấy mình không cô độc nữa, dù nằm trơ trọi trong cái hang giữa băng tuyết, ở nơi sơn cùng hải tận, mà ông khỏi chết. Tôi quen ông ta từ lâu.
Tôi thấy nó thiệt là một thanh niên dễ thương, đáng làm kiểu mẫu. Robert Louis Stevenson nói: "Bất kỳ ai cũng có thể làm công việc hàng ngày của mình được, dù công việc đó nặng nhọc tới bực nào đi nữa. Tôi không bao giờ quên đêm đó, cách đây ít năm, khi ông Marcon J.
Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được. Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở. Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà.
Chưa bao giờ tôi ăn lễ đó trong cảnh cô độc, cho nên năm ấy tôi thấy nó tới mà ghê. Trong chương "Làm sao thắng nỗi sợ sệt và ưu tư", ông kể chuyện một bệnh nhân muốn tự tử. Brill: Một tín đồ chân thành không bao giờ mắc bệnh thần kinh".
Sau khi ở nhà bác sĩ về, tôi liệng cả một xe cam nhông những tờ phúc bẩm và giấy má cũ đi. Nếu bạn và tôi chúng ta cùng thừa hưởng của tổi tiên những đặc điểm về thể chất và tinh thần như những kẻ thù của chúng ta, nếu chúng ta cũng sống như họ, cũng hưởng những hạnh phúc hay những ưu phiền như họ, chắc chúng ta cũng hành động như họ. Bởi vậy mới vẫn còn sống đến ngày nay để kể chuyện cho bạn nghe.
"Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà. Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau". Tôi còn nhớ ba tôi mua la con về nuôi.
Những kẻ đó may mắn vì họ có nhiều nghị lực, nhiều hạnh phúc mà ít lo lắng, ít mệt nhọc hơn kẻ khác. Tinh thần của thuỷ thủ cao hơn. Howard chắc chắn đã không gặp thời, nếu anh đã không quyết định làm cho công việc buồn chán của anh thành ra có hứng thú.
Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Đáng lẽ tôi hét lo; nhưng trái lại, lo lắng là một thói quen, mà tôi có thói tệ hại ấy. Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít.
Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều. Nói một cách khac, nếu ta có lối 300. "Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất.
Cũng vì chúng tôi đã tắt máy lạnh và máy quạt, nên nhiệt độ trong tàu tăng lên đến 40 độ, mặc dù vậy, tôi cũng run lên vì quá sợ, đã phải mặc thêm một chiếc áo len và một chiếc áo lót có lông nửa mà cũng chẳng hết run. Không có cách nào trả nổi mà cũng không vay thêm được. Tôi sẽ viết lên giấy công việc sẽ làm trong mỗi giờ.