Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Cũng không được đọc truyện nữa.
Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Là người thì nên thế.
Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Đừng nhầm bạn với tôi.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Bị điểm kém chẳng hạn. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Lúc đó bạn đang gập bàn.
Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.