Bây giờ bác đang trăm mối lo. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Trinh sát phán đoán: Người quen. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.
Lại còn hăng nữa chứ. Cậu ấy là người tốt. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.
Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Nó cùng tham gia giải với bạn. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào.
Bác vòng sang phía trái tôi. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết.
Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.