Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết. Hai người thỉnh thoảng lại đổi máy lẫn nhau để xem ai được nhiều bù loong. Khi chúng khám phá ra điều ấy thì tôi không có mặt tại phòng giấy.
Đúng, đúng như vậy - Không có một người nào hết. Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương. Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy.
Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước. Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ? Và tôi giữ được lời hứa ấy.
Xin bạn ngừng đọc và thí nghiệm ngay xem nào: Trong khi đọc cuốn sách này, bạn có cau mày lần nào không? Có thấy như nằng nặng ở khoảng giữa hai con mắt không? Bạn có khoan khoái ngồi trong ghế bành không? Hay là bạn thụt đầu, nhô vai lên? Những bắp thịt trên mặt bạn có căng thẳng không? Nếu cơ thể bạn không duỗi ra, mềm như bún thì chính là bạn đang làm cho bộ thần kinh và bắp thịt căng thẳng đấy. Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi". Đó là qui tắc thứ nhất.
Và những hột cát ấy, đều lần lần liên tiếp nhau, chui qua cái cổ nhỏ ở giữa để rớt xuống phần dưới. Tôi hiểu tại sao có những người đâm đầu từ trên lầu xuống đất. Vậy để tôi xin kể lời khuyên của hai người theo thuyết vô thần.
Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra. Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen che của hậu thế lắm. Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác.
Nếu sau khi đã lập ngân sách một cách khôn khéo mà bạn vẫn còn thấy không đủ tiền tiêu tới cuối tháng, bạn có thể theo một trong hai cách sau: Hoặc rầy la, quạu quọ, phàn nàn, hoặc làm việc để kiếm thêm ít tiền ngoài nữa. Trong ít ngày đầu, còn nghĩ tới máy sưởi, nhưng về sau lần lần tôi quên nó rồi. C Link kể trong cuốn Khám phá loại người.
Cỏ xanh trong vườn cũng vậy. Trên thế giới không có ai giống ta hết. Y như lời ông Andé Maurois đã nói: "Cái gì hợp với sở thích của ta thì ta cho là đúng.
Tại sao lại có sự kích thích đó? Là vì khi ấy châu thành Nữu Ước có tám người lên đậu và hai người chết. Ông đã kể bốn nguyên nhân chính thường sinh ra chứng nầy. Có một hồi tôi bỏ gần hai năm để viết hộ một cuốn sách về nghệ thuật nói trước công chúng, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại để nhớ kỹ trong đó tôi đã viết những gì.
Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt. Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt Một người khuyên tôi trước khi ngủ, tập trung tư tưởng vào đồng hồ báo thức.