Adoo, ông này thấy vui thích bội phần và kể lại như vầy: Nếu tôi không biết cách kiếm những thị hiếu và những cái ông ấy mê nhất thì bây giờ chắc vẫn còn phải năn nỉ ông ấy mua giúp cho nữa". Adoo, ông này thấy vui thích bội phần và kể lại như vầy:
Tôi trở về, tươi tỉnh. Sau cùng, ông nói về đời tư của ông, và kể lể cả tâm sự về nỗi buồn bực trong gia đình ông nữa. Tôi không cần phải mất công bán kiểu của tôi, mà chính ông tìm mua những kiểu tự ông đã đặt".
Như vậy đỡ tốn thì giờ mà có nhiều kết quả. Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904. Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ".
Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính. Tôi chỉ cần hỏi ý họ, đãi họ có thể thống, là tôi muốn gì được nấy". Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng.
Vậy, xin bạn thường mở những trang này ra. Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả. Năm giờ, ông Hurock trở lại, vẫn có vẻ âu sầu lắm.
Sau khi cân nhắc kỹ, một cách chân thành và vô tư, tôi phải kết luận rằng cháu Joséphine còn giỏi hơn tôi khi tôi bằng tuổi cháu, mà tôi phải thú nhận rằng như vậy không phải là một lời khen cháu đâu. Quân Thổ thắng và khi hai đại tướng Hy Lạp Tricoupis và Dionis lại tổng hành dinh của Kémal để đầu hàng, dân Thổ trút lời nguyền rủa lên đầu họ. Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn.
Trong một bữa tiệc, ông khách ngồi bên tay mặt tôi quả quyết rằng câu "Có một vị thần nắm vận mạng của ta, ta cưỡng lại không được" là ở trong Thánh kinh. Chứng tỏ, phô bày một chân lý chưa đủ. Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng.
Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông. Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm. Tên cậu là Edward Bok.
Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ. Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy. còn cần phải học rất nhiều.
Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Bà ham danh vọng, thích được tôn trọng, thích giao du, mà ông lại không màng gì tới những thú tầm phào đó. Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó".