Chúng chẳng qua chỉ là tấm biển chỉ đường mà thôi. Họ có thể nói: “Đóa hoa mới đẹp làm sao”, nhưng đó chỉ là việc gán ghép, xếp loại một cách máy móc của tâm trí mà thôi. Có một số tình huống trong đó sự vâng phục dường như trái tự nhiên và phi nhân.
Như vậy, chúng không có đối cực. Tôi chỉ đứng đây để thưởng thức – niềm vui trong tôi – thôi”. Cho nên khi thấy cánh cổng này thì liền sợ hãi quay đầu bỏ chạy, thế là họ đánh mất đi ý thức.
Tôi vẫn không biết rõ buông bỏ bằng cách nào. Đây là tự do duy nhất chân chính. Giờ đây bạn đang lưu trú trong cơ thể mình.
Tôi không thích khái niệm ấy, bởi vì nghe có hơi hám định mệnh. Sau đó đến lúc mọi hình tướng tâm trí hay các ý nghĩ cũng chết đi. Ngay lúc bạn bắt đầu quan sát thực thể tư duy, thì một mức độ ý thức cao hơn được khởi động.
Tại sao bạn cho rằng nền văn minh của chúng ta đã trở nên hủy hoại đáng kể đối vối cuộc sống đến như vậy? Nhưng ngay đến các lực lượng hủy hoại sự sống cũng vẫn là năng lượng sinh khí. Tôi chẳng được tích sự gì cho lắm trong quá khứ và cũng hiếm khi thắc mắc về điều đó; tuy nhiên tôi xin phép kể sơ lược về hoàn cảnh ra đời tập sách này. Bạn giữ cho nỗi bất hạnh của mình tồn tại bằng cách hiến tặng cho nó thời gian.
Suy nghĩ trở thành căn bệnh. Tri kiến sống động, tuy cổ xưa nhưng bao giờ cũng tân kỳ, lúc ấy sẽ được kích hoạt và phóng thích từ bên trong mỗi tế bào cơ thể bạn. Một hôm gặp khách lạ đi qua, người hành khất như cái máy chìa chiếc nón cũ ra, miệng lẩm bẩm:
Nó bao gồm các hoạt động của tâm trí và chỉ có thể tiếp tục tồn tại được nhờ không ngừng suy nghĩ. Duy người biết vâng phục mới có sức mạnh tâm linh. Đó chính xác là điều bạn làm trong trạng thái không chấp nhận.
Nó có nghĩa là chọn cách cư ngụ trong trạng thái hiện trú thay vì trong thời gian. Ngay khi sự chú ý tỉnh thức của bạn chìm xuống dưới một mức nhất định, ý nghĩ liền ùa đến. Đối với bạn, cái quầng chứa nhóm đau khổ ấy dường như giống một con quái thú nguy hiểm mà bạn không dám nhìn tận mặt, nhưng tôi bảo đảm với bạn rằng nó chỉ là một bóng ma tưởng tượng nên không sao đương cự nổi sức mạnh từ ý chí hiện trú của bạn.
Dĩ nhiên, tôi biết điều gì đó có ý nghĩa thật sâu đậm đã xảy ra cho mình, nhưng lúc ấy tôi không hiểu được nó. Bệnh tật và tai nạn thường được tạo ra theo lối này. Lúc ấy thời gian theo đồng hồ đã biến thành thời gian tâm lý.
Tôi cho rằng thời gian là vật rất quí giá, và chúng ta cần phải học cách sử dụng nó một cách khôn ngoan thay vì phí phạm nó. Lúc ấy hãy quan sát xem điều gì xảy ra. Đó là động tác co mình lại theo bản năng trước mối nguy hiểm, chứ không phải là tình hình phản ảnh tâm lý sợ hãi mà chúng ta nói ở đây.