Mệt sao cháu còn đi chơi. Gió se sẽ mang vị mặn. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Nghĩa là không đứng trên người khác. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.
Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Bạn không thích sự không nhất quán này. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Nếu hắn là người tài. Nhưng mà tôi ươm mầm. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.
Là ích kỷ, rất ích kỷ. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.