Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Nhưng mà chắc là ra được thôi. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.
Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Dù biết là tạm thời thôi. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.