Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Rất nhiều người quen đến thăm. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Cậu em hướng dẫn tận tình. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Hoặc về sau mới lí giải được. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Còn phải dậy đi học sớm. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Nhưng mà tôi bỏ học. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.