Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Người yêu càng quí chứ sao. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Lại còn hăng nữa chứ.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Tôi không có ý định ra đi.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Và họ cũng sẽ khổ lây. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Không trình bầy nữa. Đây là một sự tham lam.
Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.