Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Càng kéo nó càng lùi lại. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.