Bây giờ tôi tin chắc chắn, không mảy may ngờ vực, rằng vấn đề quan trọng nhất - và gần như là độc nhất - mà bạn và tôi phải giải quyết là chọn những tư tưởng chánh trực. Nếu cần, chúng ta có thể chịu nổi và thắng được tất cả những tai hoạ và thảm kịch vì chúng ta có những năng lực tiềm tàng mạnh lạ thường mà biết dùng tới, ta sẽ thắng được mọi nghịch cảnh. Tôi khóa máy giặt lại, đặt đứa cháu gái năm tuổi vào phòng ngủ, đóng kín cửa sổ, lấy giấy và giẻ bịt hết các lỗ hở.
Những lo lắng của tôi cứ dịu lần đi và bỗng ngạc nhiên thấy bây giờ tôi dã suy nghĩ được, đã đủ sáng suốt để bước tới giai đoạn thứ ba là cải thiện sự tai hại nhất. Vậy muốn diệt nỗi lo trước khi nó diệt ta, theo quy tắc thứ ba này: Vì ba tôi có hai tấm vé xe lửa đi khỏi trả tiền.
Trái tim của bạn cũng thông minh, chẳng kém gì quân lực Hoa Kỳ. Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành". Đáng lẽ cái dại trước đem lại khôn sau thì tôi lại cứ ắm cổ tái diễn cái ngu.
Sướng hơn chúng mình nhiều! Chính chúng ta mới đáng thương!". Xin bạn đọc xem lại cụ Ben Franklin và ông H. Tôi lại nghĩ rằng người ta trả lương cũng chỉ để tôi làm công việc ấy.
Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá. Má tôi muốn tôi hy sinh cho tôn giáo. Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước.
Sau một ngày mê mẩn, tôi cùng với ba tôi đi đến khuya [38], lại phải đi ngưa khoảng bảy cây số nữa mới tới trại. Nếu như chúng tôi không mượn được tiền một nghệ sĩ trứ danh là Jame Mc. Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống.
Trong cuộc kinh tế khủng hoảng, lương trung bình của nhà tôi là 18 Mỹ kim mỗi tuần. Cứ tự nhiên, không bắt chước ai hết". Tập quán 4: Học tổ chức, trao bớt quyền hành cho người dưới để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát
Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột. Tôi biết nếu không làm gì thì sẽ điên mất. Như đã nói, tôi sinh trưởng trong một trại ruộng ở Missouri.
Ta nên lấy thế làm mừng. Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo. Cũng vì muốn theo đuổi mục đích đó, ông đến một vùng chậm tiến nhất trong các tiểu bang miền Nam, một nơi cách Jackson chừng 30 cây số, thuộc tiểu bang Mississipi.
Nếu không, sẽ hối hận suốt đời. Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra. T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi.