Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
Cô gái bảo: Không. Tất nhiên là mệt mỏi. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Ngồi nghe giảng và chép bài.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Con mèo quanh quẩn bên nách. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.