Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.
Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Rồi ông lại bảo: Thôi. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Tôi cười khùng khục trong họng. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.