Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Tôi cất tờ giấy vào cặp. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Tôi làm độc giả cho tôi. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Người bảo người là ác. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Chạy đi mua thì không có hứng. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Cái này không rõ lắm. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Con mèo quanh quẩn bên nách. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.