Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Nhưng họ sống không bình thường. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Như thể kéo một con vích lên bờ. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Chẳng ai thua thiệt cả.
Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Hai khoang thiện, ác. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Ông anh cũng làm theo.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.