Tôi ngoan ngoãn hứa sẽ vâng lời. Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc.
Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc. Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy. Nghĩa là không để cho người kia có đủ thì giờ thất vọng trước sự từ chối của ông và ông làm cho tư tưởng người đó hướng ngay về diễn giả mà ông giới thiệu.
Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. Vậy nếu bạn muốn người ta coi là nói chuyện có duyên thì bạn phải biết cách nghe. Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được.
Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng. Sau khi ông chết, người ta tìm thấy trong tờ của ông. xin ông có lòng tốt.
Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết: Nhà xuất bản khen nó, là đủ rồi! Có người nhận là nó có tài rồi! Nó sung sướng tới nỗi nó đi lang thang ngoài phố, hai hàng lệ ròng ròng trên má. Rồi một đêm, ông nảy ra một ý.
Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa. Không dùng cả những chữ có ý nghĩa cả quyết như "chắc chắn", "không ngờ gì cả" v. Những điều tôi chỉ cho bạn, không phải là những thuật xảo thủ, những mánh khóe để thành công đâu.
điều kiện là ông bầu phải báo trước cho công chúng hay rằng va vì bị cảm mạo, nên không được tốt giọng như thường ngày. Tôi nói: -Thưa ông Smith, tôi hoàn toàn đồng ý với ông; nếu những máy đó nóng quá thì ông không nên đặt mua thêm nữa. Tuần trước thầy đã giao hẹn rồi, hễ bắt gặp lần nữa thì thầy phạt".
Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Cho nên bà chỉ nhận lời với một điều kiện là cho bà đợi một năm để có đủ thì giờ xét tính tình ông. Carnegie bèn đề xướng với Pullman hợp hai công ty lại làm một, dùng những lời quyến rũ vạch rõ những lợi chung của sự kết liên đó.
Nhưng ông không tiến được một bước nào hết. Sao? Cả một tòa nhà vì vậy mà phải trễ sao? Phải bồi thường lớn và sai hẹn, sẽ lỗ vốn lớn, bao nhiêu sự khó khăn! Mà chỉ vì mỗi một người! Gọi điện thoại. Bạn không phải là một con rắn hổ chẳng hạn, thì cái lẽ độc nhất là bởi các cụ nhà là người chứ không phải là rắn hổ.
Bạn nên ráng hiểu họ. Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra.