Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.
Đó gọi là biết chơi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Rồi thể hình tính sau. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.