Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Lúc đó bạn đang gập bàn. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Phải cạo râu đi nghe chưa. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Cuốn sách thì vớ vẩn. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.