Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Và một số lí do khác… Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ.
Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Tôi muốn thử những cách khác. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Nhưng mà chắc là ra được thôi.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Mấy người này trông nhát lắm. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.