Mất thương hiệu hơi bị phiền. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Cái này họ cũng nhầm. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Nhưng mà tôi bỏ học. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Có đến hàng trăm con.
Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.