Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Tôi cho ông thời hạn ba ngày.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Càng kéo nó càng lùi lại.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Còn quá nhiều điều để viết. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Không phải là rứt tung. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.