Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Chả muốn viết tí nào.
Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Vậy mà tôi đang viết.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.