Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Hôm nay chị bạn ra viện. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.
Đừng thuyết giáo vô ích. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.
Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Ra trường bác khao to. Rút kinh nghiệm nhé con.
Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).