Nhà văn nhắm mắt lại. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.
À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Chính trị là một cuộc chiến.
Hiện sinh hết thì còn gì là người. Sáng được bác cho ngủ bù. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Ta cũng được đi câu. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Nhất quyết phải cạo râu. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ.