Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Và cũng thật dễ hiểu.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Và khuôn mặt dường không cảm xúc.
Ông anh cũng làm theo. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Không trình bầy nữa.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Tôi muốn thử những cách khác. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Mà không xuyên sang tai bên kia.