Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao. Ba tôi bị bất đắc kỳ tử, còn má tôi thì từ bỏ nhà đi, cách đây 19 năm, tôi không được gặp, cả hai đứa em gán nhỏ má tôi dắt theo cũng biệt dạng. Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận.
Đến lúc khám bệnh, câu đầu tiên bác sĩ hỏi bạn tôi là câu nầy: "Ông ưu tư nỗi gì mà đến tình trạng ấy?" Và ông khuyên: "Nếu ông không quẳng gánh lo đi thì ông còn nhiền biến chứng khác như đau tim, vị ung và tiểu đường. Còn ông thì làm gì? Ta đừng trách ông, ông đập chén đập đĩa không phải là vô cớ. "Câu chuyện xảy ra trong đại chiến thứ nhất.
Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Bà có vẻ trách bạn sao lại sung sướng trước mặt bà. Bác sĩ Frank Loope cũng vậy.
Thế thì nếu nên lo lắng, ta lo bị ung thư còn có lý hơn là lo bị sét đánh hoặc chôn sống. Các y sĩ Hy Lạp đã cổ xuý nó 500 năm trước Thiên Chúa Giáng Sinh. Rồi lo lắng về y quá, bà ta gầy ốn đi vì những câu hỏi thầm: "Con ta ở đâu? Có được ở yên không? Hay là đã ra trận? Có bị thương không? Hay là chết rồi?".
Brill: Một tín đồ chân thành không bao giờ mắc bệnh thần kinh". Người La Mã hồi xưa cũng có một tiếng để diễn ý đó. Tôi không hề thấy ông đổi một viên chức chỉ vì khác chánh kiến hay vì tư thù.
Nên thích những ban nhạc hay và ngó cái bề mặt tức cười của đời. Mà ý nghĩ đó quả đã nguy hiểm, vì một trong những đứa ấy đã thử "mượn" tiền chủ để rồi bắt khám đường phải nuôi. Bà hãy thử thí nghiệm trong một tuần, sẽ thấy tâm thần nhẹ nhàng và sắc đẹp tươi tắn như thế nào.
Cô ấy bây giờ là một bà già đã có cháu nội rồi. Trong hai năm gần đây, ông đã hỏi dọ trên 75. Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời.
Tôi sợ gì? Sợ nghe hung tin con trai nhỏ tôi chết! Cháu đau màng óc ông ạ. Nhưng rồi chỉ một lời nói vô tình đã thay đổi cả đời tôi. Tôi khuyên các anh tập cách điều khiển bộ máy đó để sống ngày nào riêng biệt ngày ấy: đó là cách chắc chắn nhất để yên ổn trong cuộc viễn hành.
Đó là cái lẽ nhân nào quả nấy. Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.
Và nay ông Ben Fortson, người tàn tật ấy, là thống đốc của tiểu bang Georgie! Xin cho con gieo mầm thương ở những nơi có thù oán, gieo mầm tha thứ ở những nơi có lời nguyền rủa, gieo đức tin trong những lòng ngờ vực, gieo hy vọng trong những tâm hồn thất vọng, cho con mang ánh sáng lại những chốn u tối và đem nỗi vui lại những nơi buồn tẻ. Ông nói: "Nếu thân tôi không là cái xác vô dụng, cha chắc tôi dã có sức mạnh tinh thần để biểu mình những lý thuyết của tôi".