Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Chẳng có cái gì đập. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Đã bảo chả thích viết đâu. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.