Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai. Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi.
Thú thực là tôi thất vọng. Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả. Lúc đó xin bạn nhớ tới cuốn này, hoặc nếu có thì giờ thì mở nó ra coi, đọc lại những đoạn đã đánh dấu.
Ông còn đưa cho nhiều bức thư giới thiệu tôi với các ông đại lý của ông. Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi. Tại sao không đem ra nói trước đi? Một người tự phụ là nhà quảng cáo chuyên môn, tất phải ngu độn lắm mới vụng về như vậy).
Tức thì ông Lawes thấy ham thích, muốn làm một việc mà chỉ một người đại tài mới làm nổi. Thầy trả lời tôi rõ ràng từng tiếng một: "Henri Souvaine (ngừng một chút) lầu 18 (ngừng một chút) phòng 1816". Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác.
Sau này, tôi áp dụng một cách lịch sự hơn, đối đãi với họ có lễ độ hơn. Trong 500 câu chuyện thì người ta dùng nó tới 3. Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay.
Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù.
Rất ít người xét đoán một cách hoàn toàn khách quan và sáng suốt. "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2.
Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả. Sau cùng ông ta phải nhận rằng tôi có lý, nhưng lúc đó tôi phải ra về, không kịp cho ông ta biết kết quả cuộc điều tra của tôi. "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?".
Ông Franklin đã là khôn khéo; ông nói: "Mình tranh biện và cãi lẽ, có thể làm cho người khác ngượng được, nhưng thắng như vậy có ích gì đâu, vì không khi nào làm cho người ta thành thật đồng ý với mình hết". Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc.
Nhưng dù lý lẽ của ông diễn ra mạnh mẽ tới đâu, ông cũng không quên nói thêm những lời lịch sự êm dịu này: "Quyền định đoạt về ngài Bồi thẩm", "Thưa các ngài, điều này có lẽ đáng cho ta suy nghĩ. - Nhưng, tôi tiếp, ví thử chẳng may ông thình lình quy tiên, thì chắc ông cũng muốn cho số tiền ông gởi chúng tôi sẽ về một người bà con thân nhất chứ? Nếu cuộc hội họp này xảy ra hai tuần lễ trước thì tôi đối với phần nhiều anh em cũng như một người dưng thôi.