Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.
Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Và một số lí do khác…
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Không, phải giữ sức khỏe. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Không lại phản tự nhiên quá. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Nhưng lí trí không cho phép.