Rogers kể chuyện này trong một buổi thảo luận những chiến lược cho doanh nghiệp. Phong cách này hẳn là đối lập với Edward và Percy nhưng vẫn giúp Williams gặt hái thành công như hai đồng nghiệp. Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh.
Đột nhiên khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Stacey và những người khác trong gian phòng, tôi biết rằng ai cũng đang chịu đựng nỗi đau như tôi. Và nếu họ có một chút duyên ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu! Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy.
Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau: Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Có điều, tất cả chúng tôi đều phải bật cười.
Người nào không hề mắc một lỗi nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại. Khi chiến tranh thế giới thứ hai bắt đầu diễn ra, Churchill đã đến nói chuyện với các sinh viên một trường đại học ở ngoại ô Luân Đôn. Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi.
Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng chẳng sao. Bạn biết cựu phó tổng thống Al Gore chứ? Một gương mặt sắt thép thường thấy trên ti vi, một người hay bị phê bình là quá ư nghiêm khắc. - Cậu có thể qua chào người thân của tôi một tiếng được không hả Sinatra?
Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy. Trong phim Cuốn theo chiều gió, Clark Gable vai Rhett Buttler nói với Vivien Leigh vai Scarlett OHara rằng: Tiểu thư ơi, thật ra tôi có chửi rủa ai đâu. Lời lẽ của vị vua trong phim thì thật buồn cười, nhưng không hẳn là vô lý.
Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau: Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả. Tôi không phải là một chuyên gia về hoa, cũng không phải kiến trúc sư thiết kế, nhưng tôi có thể thuật lại cho các bạn nghe vài điều về cách bố trí gian phòng quay hình của chương trình Larry King Live trên đài CNN của tôi.
Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh. Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners. Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi.
Việc cô gái gọi điện cho chàng trai thì quá bình thường. Vì sao như vậy? đối với một người kém cỏi, nhút nhát thì một cuộc phỏng vấn có thể là một nỗi đáng sợ. Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được.
Khán phòng War Memorial, Fort Lauderdale. Tại sao thầy không kiểm tra lại sự việc? Nghị sĩ Kefauver đã hỏi Stengel có ủng hộ dự luật Quyền miễn tuân theo luật chống độc quyền dành cho liên đoàn bóng chày hay không.