Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Ăn xong lên giường nằm. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.
Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Còn lười và nhát, thì chịu. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Mai đi học về phải cạo râu. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Tôi không thích mèo. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.